A2 Người đàn ông dường như muốn nói gì đó nhưng giọng điệu rất do dự: “Cô là... Sở Dung gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Thân tôi đây mình đồng da sắt, không sao đâu. Thây giáo mau lên lớp đi. Tạm biệt." Cô đã nói đủ rồi, giọng điệu êm dịu nhưng khó mà đảm bảo Phó Niên sẽ không nghe thấy. Cô không thể để Phó Niên thấy mình mãi dây dưa ở đây không rời đi, người khóc nhè đó lại biến thành cô mất. "Này, đợi đã..." Không thể chờ đợi thêm nữa, Sở Dung rút khuyu tay của mình ra ngay lập tức, nhanh chóng bỏ chạy.
Bóng dáng Sở Dung vừa biến mất ở cầu thang, bóng dáng nhỏ nhắn của Phó Niên đồng thời xuất hiện ở cửa sau.
'.. Thầy Phó?" Phó Niên hơi ngạc nhiên, vừa rồi không phải là giọng nói của Sở Dung sao? Lế nào cậu nghe nhầm rồi sao? Thây Phó nhìn vê hướng Sở Dung rời đi một lúc, các học sinh đến rôi đi nhìn thấy anh ấy đều lân lượt chào hỏi nhưng đáng tiếc đêu không nhận được câu trả lời từ anh ấy. Mãi cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, chỉ khi đó anh ấy mới thoát khỏi mạch suy nghĩ, nhìn đứa trẻ không biết đang đứng trước mặt mình từ lúc nào, thây Phó nở nụ cười khó hiểu: "Là Phó Niên đó à. Vào học thôi, mau vào lớp học đi.
Phó Niên nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt thây Phó, hỏi: "Thây Phó, thây có thấy mẹ con đâu không?”
"Mẹ con?" Thây Phó giật mình: -Mẹ con là ai?"
"Bà ấy mặc một chiếc váy màu tím, tóc dài, rất đẹp."
Mắt của thây Phó hơi trợn tròn: "Là mẹ con?"
"Đúng." Phó Niên gật đầu: "Vừa nãy thây Phó đang nói chuyện với mẹ con sao?”
Vẻ mặt Phó Niên trông rất chân thành, còn có chút ngây thơ, có vẻ như đang đặt câu hỏi cho thây Phó một cách chân thành.
Thây Phó cười nhẹ và lắc đâu: "Có lẽ không đâu. Được rồi, bắt đầu tiết học nào. Vào lớp ngồi đi" Anh ấy nhìn lên đồng hồ, nhẹ nhàng nói.
Thật trùng hợp, ngay khi anh ấy vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên, thây Phó không nhìn Phó Niên bé nhỏ nữa, anh ấy đi vòng qua cậu bé và bước thẳng vào lớp học qua cửa trước.
*xx**%
Từ trường học của Phó Niên đi ra, Sở Dung không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, đã lâu không cảm nhận được áp lực từ trường học. Cô thực sự không thích đối mặt với giáo viên và cũng không thích ngôi im trong lớp.
Ngoài trời vẫn thoải mái hơn. Lý Chí Triệu vẫn đợi cô, Sở Dung không muốn để lộ trường học của Phó Niên, cho nên lần này ra ngoài không mang theo camera. Phu nhân, cô không sao chứ?” Lý Chí Triệu nhìn Sở Dung với vẻ ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì vậy?
"Không sao." Sở Dung dựa lưng vào ghế, cảm thấy mệt mỏi và đau đầu. Về thôi."
"Trán của cô... thật sự không cân phải xử lý sao?"
Sở Dung nhíu mày, ánh mắt của cô rơi vào gương chiếu hậu trước xe và cô bị sốc khi thấy trán sưng đỏ tím của mình: “Chuyện gì vậy?”
Thảo nào vừa nãy cảm thấy đau đầu, hóa ra di chứng của cú húc đầu đó nghiêm trọng lại như vậy. Nghĩ đến lời giáo viên vừa nãy nói, đầu anh ta cứng hơn đầu người bình thường, Sở Dung không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với thây giáo này, vì không phải là cái đâu của người thường mà chỉ có nước đụng đầu vào sừng trâu mới sưng như vậy.
"Đi mua một ít thuốc đi."
Vậy thì có vẻ như sẽ phải về nhà muộn. Sở Dung gửi tin nhắn cho nhân viên của đội ngũ chương trình và đồng thời cũng nhận được một tin nhắn từ đội ngũ chương trình. Gameshow nhiếp ảnh: "Cô Sở, bé con đang khóc ở nhà một mình, cô có thể về sớm chút không?”
Hả? Tiểu Ngư?
Sở Dung cuốn xuống màn hình điện thoại và phát hiện tin nhắn từ thím Vân. Phó Dư đã tỉnh dậy từ mười phút trước, không thấy Sở Dung và Phó Niên và bé đang ăn sáng một mình, lặng lẽ khóc.
Sở Dung thở dài một hơi, thu hồi tin nhắn và nói với Lý Chí Triệu: "Anh Lý, về thẳng nhà đi. Lát nữa phiên anh mua giúp tôi một ít thuốc."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo